P2 "TÔI" CÒN LÀ TÔI KHÔNG?
3 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi kịch hiện sinh, vừa như một tiếng thét từ đáy vực của tâm hồn con người. Nó là bản hòa âm của sự lạc lối, ký ức, tổn thương và câu hỏi cốt lõi: Tôi là ai?, liệu tình cảm gia đình có vượt qua sự tổn thương, sự thù hằn, vượt qua con quỷ vật chất và ích kỉ trong mỗi con người? Những đứa trẻ bị tổn thương sâu thẳm bên trong tâm hồn của mỗi chúng ta dường như đang chực chờ nuốt lấy những người đã đem đến nỗi đau bất tận ấy cho nó, nhưng liệu những đứa trẻ ấy có được dạy dô bởi lý trí, bởi ranh giới đạo đức và tình cảm gia đình của chúng ta? Liệu rằng kí ức sâu thẳm bên trong mỗi cá nhân có thể trở thành nguồn cơn cho tội ác quá sức tưởng tượng trong chính ranh giới của cuộc sống này?Liệu tôi có sai, hay tôi chỉ là nạn nhân của một sự rối loạn về mặt tinh thần, cần được thấu hiểu và giúp đỡ? Liệu rằng trong cùng một thân xác ấy, có thể tồn tại hai bản ngã thiện-ác đối lập nhau không?
Bà nội đến thăm tôi trong trại.
Tôi khóc. Tôi không biết phải tin gì nữa. Tôi gào lên:
“Bà không hề có mặt lúc đó… sao bà lại biết tất cả?!”
Bà không nói.
Chỉ nhìn tôi. Lâu thật lâu.
Rồi bà đưa tôi một mảnh giấy cũ. Trên đó là giấy khám bệnh.
Ung thư thận giai đoạn cuối.
Tôi bàng hoàng. Bà đã gục xuống mãi mãi, để lại tôi vô vàn đau đớn, ngơ ngác, bàng hoàng, sửng sốt...
Tôi không biết phải gọi chuỗi sự kiện ấy là gì – một lời nguyền, một định mệnh, hay là cái giá cho sự thật mà tôi chưa từng sẵn sàng đón nhận.
Tôi chỉ biết... hôm ấy, tôi lật mặt sau tờ giấy khám bệnh cũ của bà nội – thứ tôi vô tình cầm lên khi đang sắp xếp lại ngăn kéo tủ đầu giường. Tôi không mong chờ gì ngoài một vài dòng chỉ định thuốc. Nhưng nét chữ nghiêng nghiêng, vụng về ở mặt sau khiến tim tôi ngừng lại vài nhịp:
"Nếu con đọc được những dòng này, có lẽ bà không còn bên con nữa. Nhưng sự thật thì vẫn còn đó…"
Tôi đọc tiếp. Và từng chữ như rút ruột tôi ra:
Hóa ra… tên Hưng kia – người đàn ông tôi từng cho là kẻ bán thận – lại chính là bố tôi. Là con trai ruột của bà nội, người mà bà đã âm thầm tìm kiếm suốt tám năm ròng rã.
Bà từng kể có một người con thất lạc, nhưng chưa bao giờ nhắc đến tên hay quá khứ của người đó. Tôi tưởng đó chỉ là vết thương cũ mà bà không muốn đào lại.
Nhưng bà đã biết từ lâu. Trong một lần tình cờ lướt Facebook, bà thấy thông tin cá nhân và hình ảnh một người đàn ông – mọi thứ trùng khớp. Từ vết sẹo trên cổ, dáng đứng đến ánh mắt hằn học đó. Không thể sai được. Nhưng khi bà nhắn tin, hắn đã chặn. Hắn không xem bà là mẹ nữa.
Thế rồi… trớ trêu thay… căn phòng nơi tôi giết mẹ – trong cơn mộng du – lại chính là căn phòng nằm trên mảnh đất mà bà đang cho thuê. Một căn nhà cấp 4 cũ kỹ ở rìa huyện, tưởng như bị bỏ hoang. Tôi từng vô tình chọn nơi đó để tĩnh tâm học ôn thi. Nhưng bà – với tư cách là chủ đất – đã lặng lẽ theo dõi căn nhà qua camera bà lắp từ lâu.
Bà xem lại toàn bộ đoạn ghi hình. Và bà thấy tôi. Nhưng không phải "tôi" – mà là một "tôi khác": lặng lẽ, lạnh lùng, tàn nhẫn. Ánh mắt ấy... chưa từng xuất hiện trong bất cứ đứa trẻ nào bà từng biết. Từ lúc đó… bà đã biết hết. Cả chuyện tôi mộng du. Những đêm tôi ở quê ngủ cùng bà, chính bà đã theo dõi. Bà không ngủ. Bà lặng lẽ nhìn từng bước chân tôi đi, từng câu tôi thì thầm với bóng đêm.
Và rồi, một cú sốc nữa – thứ khiến máu tôi như ngừng chảy khi đọc đến:
Hưng… là bố tôi.
Tôi chết lặng.
Tôi… đã hại bố mình? Làm tổn thương người cha mà tôi không hề biết mặt? Mà tôi từng khinh bỉ? Từng ghét cay ghét đắng? Là thật sao?
Cảnh sát khi xem mảnh giấy nhỏ bà nội kể lại, đã yêu cầu thôi miên tôi lần nữa. Lần này, tôi chìm sâu vào bóng tối – và trong giấc thôi miên ấy, mọi mảnh ghép vụn vỡ đều hiện lên rõ ràng.
Bố tôi – từng bị lừa bán sang Campuchia làm nô lệ. Suốt những năm tháng đó, không ai nghe được tin tức gì từ ông. Mẹ tôi tưởng ông đã chết, gia đình tôi cũng vậy. Nhưng ông không chết. Ông trốn thoát, trở về, và… lặng lẽ dấn thân vào cờ bạc, nghiện ngập. Ông không trở lại với mẹ tôi. Ông sống một đời khác. Và tôi – trong cơn mộng du, bằng cách nào đó – biết hết. Từng chi tiết.
Tôi oán hận. Oán cả mẹ, cả bố. Nhưng thay vì giết, tôi chọn cách khác… kinh tởm hơn: lợi dụng.
Tôi – trong bóng tối – đã đe doạ, ép ông ta nói dối về chuyện bán thận, để tạo lòng tin. Và khi hắn sợ hãi, khi hắn cầu xin tôi tha mạng, tôi buông tha – nhưng không phải vì thương hại. Mà vì... tôi muốn lợi dụng. Tôi khiến ông chuyển 10 tỷ đồng sau khi hiến 1 quả thận của mình – nói là "đóng học phí cho con gái" – nhưng thực chất, tôi – cái tôi trong bóng tối ấy – đã giấu toàn bộ số tiền đó trong ký túc xá nơi tôi đang ở.
Sau cuộc điều tra mở rộng, cảnh sát tìm thấy trọn vẹn 10 tỷ trong một ngăn tủ sắt bí mật. Không ai tin vào mắt mình.
Cô giáo Thu – người từng hy sinh cả gia sản để tôi được sống – bật khóc khi ký vào bản khai. Mọi người bạn của tôi… quay lưng. Không một lời hỏi han. Chỉ có ánh mắt thất vọng, ghê sợ. Tin tức tràn ngập mạng xã hội:
"Nữ sinh lừa cha ruột, giết mẹ – sống hai mặt suốt nhiều năm."
Tôi không thể phản bác. Vì tôi cũng không còn chắc bản thân là ai.
Tôi – trong cơn mộng du – đã sống một cuộc đời khác. Một tôi đầy toan tính, lạnh lùng, sắc bén và độc ác.
Bây giờ, tôi ở đây. Trong phòng giam. Nhìn từng vệt nắng xiên qua song sắt. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy trong hoang mang. Tôi là ai? Là đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi? Là kẻ giết người? Hay chỉ là một con rối bị tâm trí mình điều khiển?
Tôi sợ đêm. Vì đêm… tôi lại sống thật.
Tôi sợ sáng. Vì sáng… tôi lại thấy tội lỗi.
Tôi ngồi lặng trong buồng giam. Bên cạnh tôi tinh ý thấy 1 mảnh giấy nhỏ cuối cùng của bà nội. Một mảnh giấy nhỏ, cũ kỹ, chữ viết đã nhòe đi vì nước mắt.
Trong đó, ngoài những dòng tiết lộ danh tính thật của bố, bà còn viết thêm một điều:
“Cuộc hôn nhân của bố mẹ con chưa từng hạnh phúc. Nó chỉ là một cuộc sắp đặt.”
Tôi khựng lại.
Bà kể rằng mẹ tôi – một cô gái thành phố, năng động, thích tự do – bị gia đình ép gả về quê cho bố tôi, người trầm tính, ít nói và sống nội tâm đến mức u uất. Không tình yêu. Không cảm xúc. Chỉ có nghĩa vụ.
Sau khi cưới, mẹ tôi luôn than phiền. Về chồng mình, về cuộc sống làng quê tù túng, về sự cam chịu của người đàn ông không biết yêu. Mẹ muốn ly hôn, nhưng vì đang mang thai tôi, gia đình giữ mẹ lại.
Và rồi, khi bố tôi mất tích – bị bán ra nước ngoài làm lao động trái phép – mẹ không đau khổ. Trái lại, bà dường như... hài lòng. Một cách khó hiểu.
Bà nội viết:
“Mẹ con không xấu. Chỉ là bà ấy chọn sống cho mình, trong khi bố con... chọn sống vì người khác. Và định mệnh trớ trêu đưa cả hai tới cùng một kết cục — bị chính đứa con mình giết mà không hề nhận ra nhau.”
Tôi chết lặng.
Bố tôi – người từng là nạn nhân của một vụ buôn người, sống mười mấy năm trong địa ngục ở đất khách, trở về với một thân xác rách nát và một tâm hồn câm lặng – cuối cùng, lại bị hại dưới tay con gái ruột mình.
Một đứa con mà ông không hề nhận ra.
Còn mẹ tôi – người phụ nữ từng rũ bỏ tất cả, rũ bỏ cả tôi – cũng chết trong câm lặng, không nhận ra đứa trẻ từng gọi mình là mẹ… giờ đã thành kẻ giết người trong giấc mộng.
Họ — hai con người từng là vợ chồng — lại chết dưới cùng một tay, cùng một lỗi, cùng một kết cục…
Mà không một lần nhận ra nhau.
Tôi không biết cảm giác này gọi là gì. Đau đớn? Ghê tởm? Kinh hoàng?
Hay chỉ đơn giản là: hết.
Cảnh sát sau đó xác nhận: bố tôi đã tự sát bằng cách nhảy từ tầng 28 ở chung cư nơi ông đang sống một mình, sau khi nghe chính lời khai của tôi – trong đoạn thôi miên – gọi ông là “một con rối ngu xuẩn.”
Có lẽ, lúc ấy... ông đã biết. Đã nhớ ra tất cả. Đã hiểu ra... mình là ai. Tôi là ai.
Và ông chọn cách kết thúc mọi thứ – như một cách chuộc tội muộn màng, hoặc như một sự giải thoát cuối cùng.
Một gia đình. Ba con người. Ba định mệnh rách nát. Không ai biết yêu, cũng không ai biết tha thứ.
Chỉ biết tồn tại... cho đến khi tự hủy hoại lẫn nhau.
Tôi viết những dòng này không phải để xin tha thứ. Mà để lại chứng cứ cuối cùng. Của một gia đình tan vỡ. Của một đứa trẻ không được dạy cách sống, cách yêu, hay cách làm người.
Tôi đã lên kế hoạch. Khi mặt trời lặn ngày thứ bảy, tôi sẽ kết thúc nó.
Không bằng thuốc. Không bằng dây thừng.
Mà bằng chính cái thận đang đập trong người tôi.
Tôi sẽ ngừng dùng thuốc chống đào thải. Cơ thể tôi sẽ phản ứng. Từ chối. Suy thận cấp.
Một cái chết không đau. Không ai hay. Không cần ai biết.
Có thể khi ấy, tôi sẽ lại mơ.
Mơ về một thế giới mà tôi được sinh ra trong yêu thương.
Được bố ôm. Mẹ hôn. Và bà nội không cần viết những dòng tuyệt vọng trên mảnh giấy nhỏ.
12
1,158
Chia sẻ
Bình luận (12)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,183 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà ngoại nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.” Tôi chưa từng nhìn thấy ...
2 bình luận • 1,120 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi gặp chị năm 12 tuổi khi cả 2 cùng ở chung 1 đội tuyển học sinh giỏi. Lẽ ra lớp 6 chưa được đi thi đâu nhưng nhờ bố mẹ quan hệ mà tôi miễn cưỡng được vào đội. Chị học giỏi lắm, trong mắt tôi chị gi...
15 bình luận • 1,138 lượt xem • 4 tháng trước
em tên B sinh năm 2009, hãy tâm sự với em, em vừa kết thúc 1 mqh yêu đương cùng lớp. Vào khoảng đầu lớp 10 em được xếp ngồi chung bàn vs 1 bạn nam bị gãy tay,em là người hướng nội nên cũng ít nói, em ...
16 bình luận • 1,168 lượt xem • 3 tháng trước
Như mọi người cũng thấy, trong xã hội bây giờ thì các mối quan hệ rất quan trọng, nó giúp chúng ta thăng tiến và đạt được nhiều lợi ích. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi kết giao với rất nhiều người, khôn...
11 bình luận • 1,113 lượt xem • 4 tháng trước