LAST INDIVIDUAL(chat gpt)
3 tháng trước
TÊN TRUYỆN: "NGƯỜI CUỐI CÙNG"
MỞ ĐẦU:
Lớp 11A1. Trường THPT Phổ Thông Hạnh Nguyên. Một sáng thứ Hai u ám, khi thầy hiệu trưởng xuất hiện trên màn hình từng lớp học qua hệ thống loa nội bộ, giọng ông khản đặc và lạnh tanh:
“Từ hôm nay, các em buộc phải chiến đấu để sống. Không còn luật lệ, không còn thầy cô. Mỗi lớp là một đơn vị sinh tồn. Thức ăn, nước uống sẽ chỉ có cho người xứng đáng. Chúng tôi muốn xem: đạo đức có nuôi được các em sống không?”
Học sinh hoảng loạn. Cửa lớp khóa chặt từ bên ngoài. Camera bật sáng đỏ. Mỗi lớp đều bị biến thành một "trò chơi". Trò chơi của những kẻ trưởng thành hóa điên.
DIỄN BIẾN:
Tuần 1:
Một số học sinh phản đối, đập cửa, khóc lóc, nhưng vô vọng. Các thầy cô đứng ngoài cửa, im lặng nhìn vào, như những xác sống.
Trong lớp 11A1, người đầu tiên phá vỡ trật tự là H. – mang dao rọc giấy giấu trong cặp – tấn công bạn để giành bánh mì được ném từ lỗ thông gió.
Cả lớp sửng sốt. Nhưng ngày hôm sau, hai người khác bắt đầu làm theo. Rồi ba. Rồi năm.
Tuần 2:
Minh Kha – một học sinh điềm đạm, lý trí – bắt đầu viết nhật ký bằng máu: “Chúng ta không thể sống kiểu này được. Nếu sống mà phải giết người… thì sống có khác gì chết?”
Ngày thứ 10, Minh Kha trèo lên lan can tầng 10 và nhảy xuống. Trước khi nhảy, cậu nhìn thẳng vào nhân vật chính (tên không rõ) và nói:
“Nếu cậu còn là người, hãy nhớ điều này: sống không phải bằng mọi giá.”
Cái chết của Minh Kha như tia lửa châm ngòi cho chuỗi tự sát. Cứ mỗi ngày, 1–2 học sinh nhảy theo. Họ để lại thư, hay chỉ đơn giản viết lên bảng: “Tôi không muốn trở thành kẻ giết người.”
Tuần 3:
Tổng cộng 17 học sinh tự sát. Trong số đó có những người rất mạnh mẽ, từng làm lớp trưởng, từng được khen ngợi.
14 học sinh còn lại bắt đầu chia bè nhóm. Một nhóm 5 người lập "bang", giết người để giành đồ ăn. Họ dùng ghế gãy, bút bi nhọn, mảnh kính… làm vũ khí.
Cảnh tượng máu me diễn ra trong lớp học vốn từng là nơi đọc thơ, làm văn.
Người bạn thân thứ hai của nhân vật chính – Thư – bị đánh chết khi cố giữ lại đồ ăn cho một bạn yếu. Trước khi chết, cô thì thầm:
“Nếu ai đó còn sống… làm ơn đừng quên những người đã không giết ai.”
Tuần 4:
Lớp chỉ còn 1 người sống. Nhân vật chính. Người chưa từng giết ai, nhưng cũng chưa thể cứu ai. Cậu chỉ sống nhờ trốn, im lặng, và may mắn.
Ngày 28, loa nội bộ vang lên:
“Trò chơi kết thúc. Cửa mở.”
Cánh cửa bật mở. Ánh sáng tràn vào. Nhưng trong lớp chỉ còn một người đứng, giữa 38 xác chết.
KẾT:
Nhân vật chính bước ra khỏi trường. Không ai đón. Không tiếng vỗ tay. Không có phần thưởng. Chỉ có sự im lặng nặng nề đến nghẹt thở.
Cậu đi bộ qua hành lang, thấy tấm ảnh lớp treo trên bảng tin: 40 gương mặt cười rạng rỡ.
Cậu dừng lại. Vẽ một dấu X đỏ lên ảnh của mình.
“Tôi đã sống sót. Nhưng những người tốt hơn tôi – đã chết.”
Câu cuối cùng trong truyện là tiếng cậu nói khẽ trong nhật ký:
"Không ai giết tôi. Nhưng tôi không còn là tôi nữa."
1
152
Chia sẻ
Bình luận (1)
Bài viết liên quan
Trong xã hội hiện đại, nơi mà mỗi người đều sống trong một mạng lưới quan hệ phức tạp giữa gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, cộng đồng…, con người ngày càng trở nên khéo léo, tinh vi trong hành vi ứng xử...
11 bình luận • 1,063 lượt xem • 3 tháng trước
với 1 bạn thân của chat gpt: 80% trong này cmt là AI
1 bình luận • 59 lượt xem • 3 tháng trước
Ý là tui có đang quen vs 1 anh lớn hơn 10 tuổi . Lúc đầu đc tỏ tình thì tui ko định đồng ý nhma tui hỏi bạn tui thì bạn tui bảo trap đi (biết là nghiệp lém nhma thôi kệ tui cx có phước đâu nên thôi đạ...
10 bình luận • 1,081 lượt xem • 3 tháng trước
Ko bít bình luận là người thiệt hay gpt nữa :)))))))
15 bình luận • 1,113 lượt xem • 3 tháng trước
Trong màn đêm tối tăm, một nữ bác sĩ tâm lý đang trên đường lái xe về vùng quê yêu dấu, nơi cô chôn rau cắt rốn, nơi cất giữ những kỉ niệm không tên. Hân vốn là một bác sĩ tâm lý có tiếng trong thành ...
1 bình luận • 154 lượt xem • 2 tháng trước