Chat

Đăng

Bạn

LGBT LÀ CÓ TỘI SAO?

3 tháng trước

Mình là les, điều đó mình biết từ năm lớp 8. Không phải vì mình xem phim, cũng chẳng vì bị ai dụ dỗ, chỉ đơn giản là khi bạn bè mình đổ rạp trước mấy anh đẹp trai nổi tiếng, thì mình lại chỉ thấy bình thường. Còn khi nhìn thấy ánh mắt cười của nhỏ bạn cùng bàn, tim mình đập nhanh đến lạ. Nhưng gia đình mình thì khác. Ba mẹ mình ghét LGBT. Ghét đến mức gọi đó là bệnh, là thứ không thể tha thứ. Mình đã từng bị đánh chỉ vì họ đọc được tin nhắn giữa mình với nhỏ cùng bàn. Đó là lần đầu tiên mình biết cảm giác đau trong lòng còn đáng sợ hơn những cú roi bên ngoài da thịt. Từ đó mình sống hai mặt. Một mặt cho thế giới: cô gái ngoan, trưởng thành, nữ tính, dễ thương, nhưng thẳng. Mặt kia giấu kỹ trong những dòng tin nhắn nửa đêm, những cái ôm lén lút, những buổi hẹn như bạn bè nhưng trái tim thì chẳng yên.
My xuất hiện khi đó. Một ánh nhìn. Một cái cười. Một buổi chiều mưa rơi. Vậy là từ năm lớp 8, tụi mình gắn bó. Mình yêu My gần như bằng tất cả những gì mình có. Suốt 15 năm. Yêu nhau. Chia tay. Quay lại. Rồi lại yêu tiếp. Nhưng luôn giấu. Ba mẹ không được biết. Xã hội không được biết. Mình quen sống trong cái bóng. Nhiều lần My mệt mỏi, đòi dừng lại. Nhưng rồi vẫn ở lại. Vì tình yêu này là thật. Mình tin vậy. Tận đáy lòng.
Đến năm mình 25 tuổi, ba mẹ bắt đầu giục lấy chồng. Mình từ chối khéo, họ chửi. Họ bảo “mày mà còn nghĩ tới chuyện gái với gái là ba từ mặt mày đó. Nhà không có đứa con gái lăng loàn bệnh hoạn như mày” Mình sợ... Mình không muốn phải rời xa mái ấm của mình. Mình cũng không muốn mất My. Vậy là mình dựng một vở kịch. Mình tìm Sơn, một người gay nhưng tử tế, đẹp trai, con nhà khá giả. Tụi mình thoả thuận: yêu giả. Diễn thôi. Không ai can thiệp vào đời tư ai. Sơn cũng đang quen Huy- một cậu chàng có vẻ ngoài khá đẹp trai, học giỏi nữa, nên mọi thứ cứ tưởng sẽ dễ dàng. Bọn mình nắm tay nhau đi chơi, đăng hình, về nhà ăn cơm cùng hai bên gia đình. Ba mẹ vui lắm, mình thì chỉ thấy trống rỗng. Nhưng ít ra họ ngừng giục, ngừng chửi. Mình vẫn gặp My. Mỗi tuần cũng đến bốn, năm lần. Có khi cả tuần dọn qua ở chung. Vẫn ôm, vẫn hôn, vẫn làm mọi thứ như người yêu thực sự. Sơn cũng vậy. Vẫn yêu Huy, còn mình thì vẫn yêu My. Chúng mình giữ kín mọi thứ. Ba năm trôi qua. Tới năm mình 28 tuổi, Sơn 31 tuổi hai bên gia đình bắt đầu giục cưới. Mình không muốn. Sơn cũng không. Nhưng rồi tụi mình nghĩ, thôi thì cưới. Cưới cho xong. Miễn là giữ được mối quan hệ thật của tụi mình ở phía sau. Thế là cưới. Tiệc cưới đẹp như cổ tích, hình cưới lung linh như mơ. Ai cũng chúc mừng. Ba mẹ thì khóc vì vui mừng. Mình chỉ thấy như đang dự lễ tang của chính trái tim mình.
Cưới xong, tụi mình thỏa thuận tiếp tục sống như trước. Vợ chồng trên giấy tờ, còn lại ai đi đường nấy. Mình vẫn yêu My. Sơn vẫn yêu Huy. Mọi thứ vẫn bình yên cho tới hôm qua. Mình đi công chuyện, ghé ra một quán cà phê nhỏ xinh ven đường để làm việc. Gọi đúng ly trà bạc hà mình thích. Mở laptop. Đang cắm tai nghe thì mình ngẩng đầu lên. Và rồi mình thấy My. Đang ngồi bàn đối diện mình. Trước mặt là Huy. Hai đứa đang hôn nhau. Không phải kiểu xã giao. Mà là hôn thật. Như thể họ chẳng sợ ai thấy. Mình chết lặng. Đầu óc mình trắng xoá. Trong một giây, mình tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng không thể. Dù có mù mình cũng nhận ra My. Cái dáng quen đó, mái tóc đó, cái áo sơ mi trắng mình vừa tặng em mấy hôm trước. Tay em vẫn đeo cái vòng đôi tụi mình làm kỷ niệm 15 năm yêu nhau. Còn Huy? Làm sao mà mình không biết. Mình đã coi hắn như một thằng bạn, cũng giống như Sơn, bảo vệ hắn trước gia đình Sơn. Vậy mà…
Mình chụp hình. Gửi cho Sơn. Ảnh không tin. Cả hai lao tới tìm Huy và My. Mình không biết lúc đó mình định nói gì, chỉ thấy máu trong người đang sôi lên từng đợt. Nhưng rồi điều đau nhất không phải là sự phản bội, mà là sự thản nhiên. My nhìn mình, không né, không hoảng, không xấu hổ. Em chỉ nhún vai rồi nói: “Tụi em yêu nhau. Có gì sai? Em quen chị nhưng chưa bao giờ thấy đó là yêu. Chị hiểu mà, tình yêu thật phải là nam nữ chứ.” Huy cũng chen vào: “Tụi tôi chỉ đi đúng cảm xúc của mình thôi. Mấy người quen nhau vì che giấu, đâu phải yêu thật.” Mình đứng đó, cứng họng. Mọi thứ như sụp xuống. 15 năm... Là gì? Là trò đùa? Là mối tình tạm bợ trong mắt người kia?
Sơn gần như phát điên. 9 năm yêu Huy, giờ nhận lại một câu “đâu phải yêu thật”. Mình thì không khóc. Không còn cảm xúc để khóc. Chỉ thấy như thể tim mình bị ai đó bóp chặt rồi ném xuống đất. Mình từng sống hai mặt, từng chịu bao nhiêu tủi nhục, từng nhịn cả tuổi trẻ chỉ để bảo vệ mối quan hệ này. Mình nghĩ nếu mình cố gắng, nếu mình nhẫn nhịn, thì tình yêu sẽ đủ để giữ ai đó ở lại. Nhưng không. Tình yêu một phía, dù có nhiều đến đâu, cũng không giữ được người muốn rời đi. Và đáng sợ nhất, là họ không chỉ rời đi – mà còn quay lưng, chối bỏ, khinh thường tất cả những gì từng là yêu thương.
Giờ tụi mình không biết nên làm gì. Ly hôn? Bỏ nhà đi? Phanh phui hết? Hay chỉ lặng lẽ biến mất, để mọi người nghĩ rằng tụi mình vẫn sống yên ổn? Mình không khóc. Không la hét. Chỉ thấy trong lòng trống rỗng. Yêu một người 15 năm, cuối cùng đổi lại là một câu: “Tình yêu thật phải là nam nữ.” Mình đã không ngờ... người đâm mình nhát chí mạng lại là người từng ngủ trong vòng tay mình suốt cả thanh xuân.

10 1,134

Bình luận (10)


Bạn đã yêu đúng, nhưng yêu sai người. Đừng trách trái tim mình – hãy cảm ơn nó vì đã từng yêu chân thành đến như vậy. Rồi bạn sẽ được yêu đúng cách, một lần nữa. Và lần này, là yêu bởi người biết trân trọng bạn.
3 tháng trước
Câu chuyện này đau, rất đau. Nhưng bạn ơi, bạn không đơn độc. Có hàng nghìn người giống bạn đang cố gắng mỗi ngày để được sống đúng là mình. Bạn không hề cô độc.
3 tháng trước
Tớ không biết nói gì hơn ngoài một cái ôm thật chặt. Bạn đã sống một cách can đảm, tử tế và hết lòng. Đừng để ai khiến bạn nghĩ tình yêu của mình là sai trái.
3 tháng trước
Nếu một ngày bạn muốn biến mất, hãy nhớ: bạn không cần biến mất khỏi thế giới. Bạn chỉ cần biến khỏi những người không xứng đáng có mặt trong cuộc đời bạn.
3 tháng trước
"Tình yêu thật là nam nữ" – câu đó không thể đến từ một người từng ngủ trong vòng tay bạn suốt 15 năm. Nó đến từ sự hèn nhát và vô ơn.
3 tháng trước
Bạn dũng cảm hơn rất nhiều người ngoài kia – bạn đã sống, đã yêu, đã hy sinh thật sự. Và không ai có quyền cướp đi điều đó khỏi bạn, kể cả họ.
3 tháng trước
Tình yêu không sai. LGBT không sai. Điều sai ở đây là sự giả dối, sự phản bội và những lời nói phủ nhận tàn nhẫn từ chính người từng được yêu thương nhất.
3 tháng trước
Bạn không sai khi yêu My. Bạn chỉ sai khi nghĩ rằng chỉ cần đủ yêu là sẽ giữ được ai đó. Nhưng tình yêu không nên là một cuộc đánh đổi một chiều.
3 tháng trước
15 năm không phải là một cuộc tình, đó là một cuộc đời. Không ai có quyền phủ nhận điều đó, đặc biệt là người từng được nhận trọn vẹn yêu thương ấy.
3 tháng trước
Tớ đọc từng chữ mà tim đau như bị bóp nghẹt. Bạn không hề có tội. Tình yêu của bạn đã quá đẹp – chỉ sai vì đặt vào người không xứng đáng.
3 tháng trước

Bài viết liên quan