lo lắng
3 tháng trước
xin chào mọi người, em lên đây để chia sẻ lại câu chuyện gia đình của em và nỗi lo lắng về tương lai.
em là N 14 tuổi, hoàn cảnh gia đình em cũng không được tốt cho lắm, em biết cuộc sống của em như vậy cũng đã khá tốt rồi, vì một số đứa trẻ đáng thương ngoài kia còn chẳng còn cha mẹ, phải lang thang mưu sinh ngoài đường để kiếm ăn nữa kìa. nhưng em vẫn có cảm giác trống vắng trong lòng thế nào ấy.
hiện tại em đang sinh sống ở nhà ngoại, cũng là nơi em được sinh ra. em được ông bà chăm sóc từ bé đến lớn, mẹ em thì phải đi làm xa từ lúc em mới 2 tháng tuổi để kiếm tiền gửi về mua sữa cho em, cho em ăn học, còn bố em thì đi biệt tích chẳng rõ giờ ra sao.
năm em học lớp 5, em dậy thì sớm khiến tính cách của em thay đổi và hình thành một nỗi tự ti. thời điểm đó là lần khiến em sợ hãi, cách ly với mọi người, em chẳng dám tiếp xúc với ai, ở trường thì bịt kín mặt, cũng chả có bạn thân gì cả, lâu lâu được nói vài câu với các bạn thoii, về đến nhà em nhốt mình trong phòng ôm khư khư chiếc điện thoại, vì trong đó em được làm chính mình, em thỏa sức nois chuyện với các bạn qua mạng, chơi game hay gọi điện nói chuyện với mọi người. cứ như thế đến cuối năm, em được vào đội văn nghệ, giáo viên bắt buộc phải vén hết tóc mái tên, trang phục gọn gàng, em cũng làm theo chứ biết sao giờ, nhưng trong thâm tâm em vẫn có những nỗi lo lắng, bất an, em nghĩ thần trong lòng "không biết mọi người có cười mình không" "không biết mình sẽ trông như thế nào" khi lên sân khấu thì em có hơi rụt rè và tâpj sai vài động tác nhưng càng dần được sự cổ vũ của các bạn mà em đã tự ton hơn, sau hôm đó em đã không còn tự ti nữa, em thỏa sức nói chuyện cười đùa với các banj mà chẳng phải lo lắng điều gì nữa. tiếp đến năm 2024 năm em học lớp 7, em có mâu thuẫn với các bạn trong lớp vì tính cách và ngoại hình của em dần thay đổi, sự tự ti vô tận của em lại ùa về, lần này no không chỉ làm em rụt rè xa cách với mọi người mà còn dẫn đến tình trạng bạo lực học đường, bạo lực ngôn từ, em đã phải chịu đựng sự sỉ nhục, lăng mạ, chửi rủa thậm tệ, em bị miệt thị ngoại hình khiến em chẳng baoh muốn đi học, cành dần tần suất xin nghỉ học của em càng nhiều khiến việc học của em ngày càng sa sút. lúc đó em chẳng có ai bên cạnh an ủi, chỉ có mẹ em an ủi và tâm sự cùng em qua những dòng tin nhắn. cho đến một ngày mẹ em gọi cho em và bảo em nghe máy của một người, mẹ nói với em đó là bố ruột của em. em cũng nghe máy như thường, khi người trong điện thoại cất tiếng nói, trong lời nói đầy sự nghẹn ngào và ân hận, bố em đã quay về thật sao?... sau 13 năm chăng?... em chỉ biết im lặng và nghe bố em kể lại lý do mà bố em phải đi biệt tích sau hàng chục năm.
cứ thế cho đến tháng 12, cuối năm 2024, khi mà chuyện bạo lực học đường và bạo lực ngôn từ của em tại trường đã đến tai bố, bố nói sẽ cho em xuống tp học, sống cùng bố, làm sao em có thể đồng ý ngay được trong khi em chẳng biết gì về bố cả, em chẳng biết mặt, chẳng biết gì về bố hết, em cũng không muốn đi vì em lo lắng em sẽ sống không quen và phải xa nhà ngoại, hơn nữa là khi mẹ về em sẽ chẳng được gặp mẹ vì bố với mẹ cũng đã có cuộc sống riêng, còn chuẩn bị ly hôn nữa, bố và mẹ chẳng muốn gặp mặt nhau chút nào. đến tháng 4 năm 2025 em quyết định sẽ xuống tp học và sống ở đó cùng bố vì môi trường học chả em đã quá tệ, nếu ở thêm khả năng trầm cảm sẽ khá cao, nhưng chẳng biết vì ký do nào đó mà tháng 9(năm học mới) em mới được chuyển trường. nhưng không sao rồi, đỡ hơn là phải học đến cuối cấp tại ngôi trường này.
nhưng mà...
vậy còn mẹ em thì sao, mẹ em đã nuôi em từ khi em còn bé đến tận bâyh, em rất muốn sau này được sống cùng mẹ, cùng 2 đứa em nhỏ của em, em đã rất mong chờ mình sẽ lớn thật nhanh, nhưng bâyh lại phải sống cùng bố. đấy là một nỗi băn khoăn của em. và sau này nữa, em chẳng biết sẽ sống cùng bố như thế nào, sau này em đi lấy chồng thì sao? em sẽ tổ chức tại nhà mẹ hay nhà bố, lớn lên em sẽ sống cùng mẹ hay bố? em sẽ đi đâu về đâu? liệu em có bị bỏ rơi như những đứa trẻ khác không?
em biết bâyh em còn quá nhỏ để hiểu hết và cũng quá sớm để lo lắng cho tương lai sau này, nhưng đầu em như rối tung cả lên rồi, em chẳng biết tương lai của em sẽ ra sao? tối tăm hay sáng lạn. cuộc đời của em nó đã tối tăm lắm rồi.
nếu có ai hỏi tại sao em không đi với mẹ thì mẹ em đã có cha dượng rồi ạ, nhưng cũng không được hạnh phúc, nó giống như blgđ ấy, mẹ em không cho em xuống đó học vì sợ dượng sẽ nói lời làm tổn thương em.
cảm ơn mọi người đã đọc hết bài viết này của em, em không giỏi ăn nói cũng chẳng giỏi văn, có sai hay khó hiểu quá cho em gửi một lời xin lỗi. có thắc mắc gì mọi người bình luận cho em biết với.
em cảm ơn!
12
1,115
Chia sẻ
Bình luận (12)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,183 lượt xem • 3 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước
xin chào mọi người, em lên đây để chia sẻ lại câu chuyện gia đình của em và nỗi lo lắng về tương lai. em là N 14 tuổi, hoàn cảnh gia đình em cũng không được tốt cho lắm, em biết cuộc sống của em như v...
14 bình luận • 1,113 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà ngoại nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.” Tôi chưa từng nhìn thấy ...
2 bình luận • 1,120 lượt xem • 3 tháng trước
Trong màn đêm tối tăm, một nữ bác sĩ tâm lý đang trên đường lái xe về vùng quê yêu dấu, nơi cô chôn rau cắt rốn, nơi cất giữ những kỉ niệm không tên. Hân vốn là một bác sĩ tâm lý có tiếng trong thành ...
1 bình luận • 154 lượt xem • 2 tháng trước